CHAY Ở CHAI!
Truyện ngắn của Khôi
Vũ
Cuối cùng thì
option tour của Đara cũng thành công với mười lăm khách đăng ký. Mỗi người nộp
20 đô Mỹ cho một vé. Đara dặn là số tiền đó đã bao gồm tất cả nên không nhất
thiết phải “bo”. Tuy nhiên, nếu “bo” thì chỉ cần 1 đến 2 đô Mỹ thôi, dùng tiền
địa phương thì là 5 hay 10 Riên.
Người đăng ký
thứ mười lăm là chị Nhâng. Lẽ ra còn người thứ mười sáu nhưng anh Toản, chồng
chị Nhâng kêu mệt vì bị hạ đường huyết. “Ừa! Mệt thì ông ở lại khách sạn mà
nghỉ. Mát xa xong, tui còn đi chợ đêm, chắc phải mười giờ tối mới về”. Người vợ
nói với chồng.
Đara nói thêm
với anh Toản: “Nếu muốn ăn đêm, anh ra cổng khách sạn rẽ trái, đi chừng chục
bước là có quán phở Việt”.
Đứng lẫn trong
số người không tham gia tour tự chọn, anh Toản gật gật gù gù, vẫy tay chào
những người ngồi trên xe, chúc mọi người đi chơi vui vẻ. Chiếc xe màu đỏ mang
biển số Campuchia chạy từ Việt Nam
qua đánh một vòng quanh sân khách sạn rồi ra đường, nhập vào dòng xe đang nối
đuôi nhau dưới ánh đèn đường bảy giờ tối...
***
Thâm tâm chị
Nhâng rất muốn đi mát xa một lần cho biết ngay khi anh hướng dẫn viên bắt đầu
quảng cáo lúc xe vừa khởi hành đi tham quan buổi sáng. Nhưng chị ngại. Đầu tiên
chị hỏi chồng: “Nè ông xã, đi mát xa cho khỏe người không?”. Anh Toản ừ hử: “Hai
chục đô, tiếc lắm...”, “Mình đi du lịch, thích gì thì cứ xài. Tiếc tiền như ông
thì ở nhà cho rồi...”. Chị Nhâng cảm thấy khó chịu vì cái tính keo kiệt vốn dĩ
của chồng bộc lộ không đúng lúc. Có lẽ nhận ra tình cảm của vợ, anh Toản nhỏ
giọng: “Thiệt ra tui thấy trong người hơi mệt. Hôm qua đi coi tháp phải đi bộ
nhiều quá, tôi thấy choáng váng. Chắc lại bị hạ đường huyết như mọi khi...”.
Bởi vậy tận tới khi trên đường đi ăn trưa, Đara thông báo ai đi mát xa thì đăng
ký để anh kịp đặt chỗ, và danh sách đã tới người thứ mười bốn, chị Nhâng mới
rụt rè giơ tay. Cứ theo lời của Đara thì phải đăng ký sớm mới có hy vọng có chỗ
vì “mấy ngày này họ đông khách đoàn lắm”.
Cũng theo lời
quảng cáo của Đara thì nơi này là “mát xa chai”. Giọng tiếng Việt của anh nghe
lơ lớ, còn chị Nhâng thì chị hiểu là anh nói “mát xa chay”, nghĩa tương tự như
“mát xa sạch” người mình thường nói. Mà chồng chị cũng hiểu như thế. Vì anh
nói: “Đi tập thể thì yên tâm rồi. Chay là cái chắc!”.
Nhưng nghĩ thì
nghĩ vậy, tin thì tin vậy, chớ chị Nhâng cũng hồi hộp lắm. Cha mẹ ơi, cứ tưởng
tượng ra cái cảnh mình ở trần, nằm sấp trên giường cho một cô gái nào đó – dù cùng
là phụ nữ với nhau – cũng thấy sao sao rồi... Thiệt tình, ở với chồng hai chục
năm, mỗi lần anh đòi, chị đều bắt phải tắt đèn cho thật tối mới yên tâm “lâm
trận”. Cái vụ mát xa này, dù bây giờ đã tối nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện
tắt đèn. Ôi... chắc là mắc cỡ lắm đây...
Mà kìa, hai
hàng người vừa nam vừa nữ đứng dài hai bên sảnh với những nụ cười đón khách. Chắc
họ là nhân viên mát xa ở đây vì tất cả đều mặc đồng phục vói áo thun màu cam.
Cũng phải thôi, trả hai chục đô thì mình phải là VIP chớ! Nghĩ vậy, bước chân chị
Nhâng mạnh dạn hẳn lên, nối gót theo đoàn của mình lên lầu.
Đây rồi. Một
căn phòng rộng chia làm hai bởi lối đi nhỏ chừng một mét. Một cô nhân viên kéo
rèm che cả hai bên, chỉ để hé mỗi bên một
khoảng đủ một người qua, rồi hướng dẫn khách nam một bên, khách nữ một bên. Chị
Nhâng ngạc nhiên khi không thấy giường mà dưới chân mình chỉ có hàng loạt tấm
nệm đặt trên nền nhà. Phía trên mỗi tấm nệm có một cái gối và đặt sẵn bộ quần
áo ngủ.
“Mình làm gì
hả em?”. Chị Nhâng hỏi cô gái trong đoàn đứng bên cạnh mình. “Chắc là... thay
bộ đồ ngủ kia”. Cô gái nhìn cô nhân viên mặc áo cam rồi chỉ tay vào bộ đồ, nhận
lại câu trả lời là một nụ cười, một cái gật đầu và vài điệu bộ bằng tay... Cha
mẹ ơi! Chị Nhâng phấn khởi nghĩ. Vậy là yên tâm rồi... Không phải ở trần “như
mình thấy hình ảnh trên sách báo bên mình”. Chị Nhâng đợi cô gái bên cạnh bắt
đầu thay đồ mới làm theo. Dù sao cũng vẫn thấy kỳ kỳ... Đèn trong phòng là đèn
mờ nhưng vẫn đủ sáng để chị nhìn thấy tấm lưng trần của cô bạn...
Khi hai tấm
màn được kéo ra cho thoáng thì mỗi người khách đã có một người phục vụ ngồi
phía dưới chân. Cô nhân viên mát xa cho chị Nhâng còn khá trẻ, chắc chỉ ngoài
hai mươi, nước da bánh mật của người địa phương, đôi mắt sáng như của phụ nữ Ấn
và nụ cười tươi tắn đủ động viên chị “quý khách cứ yên tâm là sẽ được phục vụ
đến nơi đến chốn”. Đột nhiên trong phòng vang lên một câu nói của một ông khách
nào đó, tiếp đến là nhiều câu nói khác từ cả hai dãy nam nữ. Rồi có vài tiếng
cười khúc khích. Chị Nhâng cũng không nín được cười vì cô gái phục vụ bắt đầu
mát xa vùng bàn chân khiến chị thấy nhột...
Thì ra mát xa
“chay” là thế này! Thật tuyệt! Các nhân viên làm có bài bản đâu đó. Mỗi khi
chuyển tư thế, họ đều làm đồng loạt, chỉ trước sau nhau chút xíu. Chân trái rồi
chân phải. Tay trái rồi tay phải. Rồi vai, cổ,
lưng... Chị Nhâng thấy máu huyết trong thân thể mình lưu thông mạnh, một càm
giác sảng khoái lan khắp châu thân. Tối nay về, chị mà kể lại thì chắc chắn ông
xã sẽ phải chắc lưỡi tiếc rẻ vì đã từ chối tận hưởng một tiếng đồng hồ “lên
thiên đường”.
Phải! Đúng một
giờ - có năm phút giữa giờ cho nhân viên mát xa giải lao – thì mọi người tiêu
hết hai mươi đô. Hai tấm màn lại được kéo kín để khách thay quần áo ra về. Chị
Nhâng “bo” cho cô nhân viên mười Riên và nói với cô lời cảm ơn bằng tiếng
Campuchia: “Ờ kun”. Chị chờ nghe tiếng “Ờ kun” đáp lại từ cô gái, nhưng cô ta
lại nói: “Cảm ơn” khiến chị phải mất một thoáng ngỡ ngàng mới lý giải được việc
vì sao cô gái lại nói tiếng Việt.
***
Một giờ mát
xa, tốn hai chục đô la Mỹ nhưng chị Nhâng thấy rất đáng đồng tiền bát gạo. Khi
xe chở đoàn ghé lại chợ đêm, chị đã đi phom phom như chưa hề có sự mệt mỏi nào
xuất hiện trong ngày. Chín giờ rưỡi là giờ hẹn để mọi người lên xe về khách
sạn. Vậy mà vẫn phải đợi nhau mất thêm mười lăm phút nữa. Người Việt mình là
thế, toàn xài giờ dây thun...
- Bà về rồi
hả?
Anh Toản ra mở
cửa cho vợ, hỏi với giọng ngái ngủ.
- Anh khỏe lại
chưa?
Chị Nhâng hỏi
lại.
- Cũng... đỡ
rồi... Mà bà đi mát xa thấy sao?
Chị Nhâng vừa
thay đồ ngủ trong toa lét vừa vui vẻ kể lại khá chi tiết một giờ “lên thiên
đường” của mình. Chị kết luận khi trở ra, leo lên giường nằm cạnh chồng: “Ông
không đi là uổng lắm dó! Lần sau có đi du lịch Campuchia nữa, tui lại đi mát xa
chay...”.
Anh Toản chợt
cười:
- Nè, tui nói
cho bà biết... Hổng phải mát xa chay mặn gì đâu. Cái tiệm mát xa đó tên là
Chai. Tui có hỏi ông chủ bán phở gần đây, ổng nói vậy!
- Thiệt vậy
hả?
Chị Nhâng cười
xòa, nhắm mắt tìm giấc ngủ.
Một hồi sau
không biết là bao lâu, chị Nhâng đang mơ màng thì nhận ra chồng vòng tay qua ôm
mình. Đây là tín hiệu quen thuộc của anh mỗi khi anh muốn gần vợ. Vài tín hiệu
khác được phát thêm. Thực lòng thấy trong người khoan khoái, chị cũng muốn được
“lâm trận” cùng chồng cho thỏa, nhưng chị không quên là hồi chiều chồng bị hạ
đường huyết, kêu mệt. Cho dù anh có bồi dưỡng tô phở bên tiệm phở Việt như lời
anh kể thì cũng không nên ham hố, lỡ có gì thì hối không kịp!
Chị Nhâng nhấc
tay chồng ra khỏi người mình, nói nhỏ: “Thôi đi ông xã... Ông còn mệt mà...”.
Lời nhắc của người vợ khiến anh chồng phải “rút lui có trật tự”.
Thiệt ra tại
chị Nhâng không biết đó thôi. Anh Toản đâu có bị hạ đường huyết gì. Mà cũng đâu
phải anh không khoái đi mát xa. Có điều anh tiếc hai chục đô la Mỹ cho cái dịch
vụ mát xa mà anh tưởng là “chay”. Hôm qua ngay khi tới đây anh đã hỏi thăm và được
biết dịch vụ mát xa kiểu như ở nước mình, tại đây thời giá chỉ là bảy, tám đô
tùy chỗ, có “bo” thì cũng tốn mười đô là cùng, bằng phân nửa vé đi tour option
mà chắc chắn Đara có phần trong đó.
Chị Nhâng cũng
chẳng thế nào biết được rằng trong thời gian ở lại khách sạn tối nay, anh Toản
đã đi dịch vụ mát xa chỉ tổng cộng mười đô ấy, trước khi về gần khách sạn ăn
một tô phở “thiệt đã”.
Anh Toản hoàn
toàn có thể “lâm trận” bình thường. Nhưng thôi, anh phải đóng cho trọn vai
trong vở kịch “hạ đường huyết”.
Toản đâu có kiệt. Anh ta biết xái tiền chớ chơi sao... Mình phải bắt chước cái chiêu hạ đường huyết nầy nếu có du lịch xứ K... Khà khà khà... Mà công nhận anh Khôi Vũ hết Sing lại đến K... Giỏi thật đấy.
Trả lờiXóa