Những chiếc lá dầu khô
Truyện thiếu nhi của
Nguyễn Thái Hải
Buổi chiều
những ngày sau Tết âm lịch trời bắt đầu nóng từ khoảng giữa trưa. Thời tiết
miền Nam
là thế, khác hẳn với miền Bắc lại đang trong thời kỳ rét lạnh. May mà Thu học
buổi sáng, chiều được nghỉ ở nhà.
Nhà Thu nằm
trên con đường lớn nhất nhì thành phố. Đường có hai chiều cách biệt nhau bởi
một tiểu đảo có trồng cây thấp như cau kiểng, bông giấy... Lề đường cả hai phía
thì đều được trồng chung một loại cây lưu niên là cây dầu. Ba Thu giải thích:
“Cây dầu và cây sao có dáng tương tự nhau. Chúng đều có thân cao trên chục mét,
thẳng đứng, gỗ được dùng làm đồ gia dụng. Trái của chúng đều có “cánh”, khi
rụng từ trên cao thì xoay vòng vòng “bay” xuống đất. Nhưng lá của cây dầu thì
lớn hơn bàn tay, còn lá cây sao thì nhỏ. Cây trồng nơi vỉa hè đường nhà mình là
cây dầu vì lá nó lớn”.
Thu rất khoái
lời giải thích cặn kẽ của ba, đã nhiều lần nó kể lại với bạn bè ở Nhà thiếu nhi
và được các bạn rất “nể”.
Trưa nay nóng
quá. Thu chỉ ngủ trưa được mươi phút là thức dậy, đi tắm cho đã! Xong, nó mở
cửa trước ra ngồi nơi bậc thềm vừa hóng gió vừa ngắm đường phố một lúc trước
khi quay vào nhà để giải mấy bài toán cô cho về nhà làm.
Một cơn gió
thổi qua. Một, hai, ba... rồi nhiều chiếc lá dầu khô từ trên cây rụng xuống. Lá
chạm vào mặt bê tông vỉa hè rồi tiếp tục bị gió thổi lăn một đoạn ngắn, kêu
loạt soạt. Lá rụng nhiều quá, Thu nhẩm đếm, dễ chừng hơn hai chục chiếc.
Khi cơn gió
qua đi thì bên vỉa hè nhà hàng xóm xuất hiện cô Ngọc với cái chổi trên tay. Nhà
cô Ngọc là cửa hàng tạp hóa có bán thêm kem và yaourt. Thỉnh thoảng Thu cũng
qua mua món này, món nọ. Cô Ngọc nhìn hàng chục chiếc lá dầu khô nằm trêu ngươi
trên vỉa hè nhà mình, mặt nhăn nhó bực bội. Cây dầu được trồng nơi tiếp giáp
giữa nhà kế cận nhà Thu - về phía trái và nhà trước đó. Còn nhà cô Ngọc ở sát bên
phải nhà Thu. Như vậy cây dầu “thủ phạm” đã “bỏ rác” xuống cả nhà Thu và nhà cô
Ngọc.
Thu còn đang
nghĩ ngợi thì cô Ngọc đã bước ra phía trước nhà. Cô dùng chổi quét những chiếc
lá dầu khô về phía vỉa hè... nhà Thu! Ơ hay! Sao lại thế? Nếu muốn trả những
chiếc lá khô kia về cho “chủ” thì cô phải quét chúng về phía gốc cây dầu chứ!
Đằng này... Thu muốn lên tiếng nhưng lại ngại vì mình còn nhỏ trong khi cô Ngọc
đã là “người lớn”, là chủ nhà và có hai đứa con ở tuổi tiểu học.
Cô Ngọc quét
xong, ngẩng lên mới nhận ra Thu đang ngồi nhìn mình. Cô có vẻ ngượng nhưng
không có hành động nào khác, ngoài việc thu chổi và quay vào cửa hàng tạp hóa
nhà mình.
Lại thêm một
cơn gió mạnh nữa thổi qua. Thêm mấy chiếc lá dầu khô lìa cành mà lần này chúng
bay thẳng qua cửa hàng tạp hóa. Cô Ngọc lại xuất hiện với cái chổi. Những chiếc
lá khô không thể nghe được câu nói càu nhàu của cô nhưng Thu thì nghe. Bọn “rác
rưởi” mới vẫn bị “tống khứ” qua phía vỉa hè nhà Thu, cùng với đám cũ tạo thành
một “bãi chiến trường” trước mắt cô bé!
Mình phải làm
gì đây? Thu tự hỏi. Nếu bước qua nói với cô Ngọc điều phải trái gì đó thì chắc
sẽ có đôi co, cãi vã giữa một người lớn và một cô bé học trò. Rồi từ đó có thể
dẫn đến xích mích giữa người lớn hai nhà hàng xóm là điều không nên chút nào...
À... mình đã
nghĩ ra cách rồi!
Thu sung sướng
đứng lên khỏi bậc thềm cửa nhà mình. Cô bé chạy ra sau nhà lục tìm được một bao
ni lông màu đen khá lớn mà mẹ cất ở góc bếp. Cô bé lấy thêm cái chổi.
- Con làm gì
vậy Thu? – Mẹ đang ngồi nhặt rau hỏi.
- Dạ... con
gom đám lá dầu rụng trước nhà mình để tối nay bỏ rác mẹ à...
Thu đáp rồi
nhanh nhảu trở ra phía trước nhà.
Chỉ mất ít
phút, Thu đã quét gom tất cả số lá dầu khô lại một chỗ rồi bỏ cả vào túi ni
lông. Những chiếc lá khô bị dồn nén, gãy vỡ trong túi, sinh ra những tiếng động
nghe khá vui tai. “Đáng đời tụi bay! Ai biểu làm bẩn vỉa hè nhà tao!”. Thu
không chỉ nghĩ mà nói lẩm nhẩm với đám lá cứ như chúng có thể nghe được.
Bất chợt, cô
bé giật nẩy mình vì nghe tiếng của cô Ngọc:
- Con nhỏ kia!
Mày chửi tao hả?
Thu luống
cuống:
- Dạ đâu có...
Con... con nói với... mấy chiếc lá khô mà...
- Ờ! Chớ mày
dám chửi xéo tao thì coi chừng đó!
Thì ra cô Ngọc
đã ra đứng trước nhà cô tự lúc nào. Cô đã theo dõi mọi hành động của Thu và
nghe cả câu nói của cô bé...
Cô Ngọc quay
vào cửa hàng tạp hóa.
Thu cũng đem
túi ni lông đầy lá dầu khô vào nhà, lấy thun cột miệng túi cho gọn để tối bỏ
rác.
Trời về chiều
vẫn nóng mà không có thêm cơn gió nào thổi qua nữa. Vỉa hè đường phố không còn
bị “bẩn mắt” vì những chiếc lá dầu khô.
Thu ngồi làm
bài trong nhà mà không được tập trung cho lắm. Một câu hỏi cứ thỉnh thoảng lại
xuất hiện trong đầu cô bé: “Mình làm như thế có gì sai mà sao cô Ngọc lại nghĩ
là mình chửi xéo cô nhỉ?”.
Biết thế cứ ở
trong nhà chịu nóng, chẳng thèm ra thềm cửa hóng gió làm chi!
21/2/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét